Bao lữ khách đi về trên bến vắng
Người sang sông, ai nhớ bến sông đời
Từng dòng chữ suốt một đời lặng lẽ,
Mãi âm thầm như bụi phấn rơi rơi…
Thơ sưu tầm
Mọi người thường hay ví người thầy giáo như người lái đò chở khách sang sông. Khách lên bờ có mấy ai ngoảnh lại, chỉ có người lái đò vẫn dõi trông theo. Tôi lại nghĩ khác. Trên bến sông đời, lữ khách có thể chẳng mấy ai nhớ đến người lái đò nhưng trên bến sông tri thức thì con người dễ mấy ai quên, bởi lẽ những tri thức do người thầy giáo mang lại cho học sinh sẽ trở thành hành trang để các em mang theo suốt cả cuộc đời mình. Các em sẽ không quên hình ảnh người thầy, bởi lẽ, người thầy không chỉ đơn thuần là người truyền đạt tri thức, trí tuệ mà còn đem đến cho học sinh những niềm vui, tình thương yêu và kĩ năng sống. Thử hỏi có nghề nghiệp nào vinh dự, tự hào, hạnh phúc như nghề dạy học không?
Quả thật vậy, nghề dạy học là một nghề vô cùng cao quý, đào tạo nên nguồn nhân lực quyết định tới sự phát triển của đất nước. Không gì có thể sánh bằng công lao vất vả của những người thầy,người cô trong sự nghiệp trồng người. Bao nhiêu lứa học sinh đi qua, mái tóc thầy càng trở nên bạc trắng theo năm tháng, nhưng sự tâm huyết muốn đem đến tri thức và những bài học quý giá cho các học trò của mình thì mãi sẽ không thay đổi trong mỗi người thầy.
Nghề dạy học là một nghề vinh quang, do đó để trở thành một người thầy giáo chân chính, người thầy phải lao động thật nghiêm túc, không ngừng học tập nâng cao trình độ của mình và phải luôn luôn tu dưỡng đạo đức. Nghề dạy học đòi hỏi người đứng trên bục giảng phải có bản lĩnh, biết chịu đựng và vượt qua khó khăn trước mắt, đem hết sức mình cống hiến cho những thế hệ tương lai của đất nước. Một nghề nghiệp mà cho dù hoàn cảnh, cuộc sống chung có khó khăn hay cuộc đời riêng nhiều trắc trở, cũng chẳng ai cho phép mình được u sầu, bất mãn trước học trò.
Dạy học là một nghề khó và đôi khi đem lại cho ta sự mệt mỏi. Đôi khi nó còn là một sự chán nản, bởi vẫn còn đâu đây những học sinh lười học hỗn láo hay những lời nói hơi khuyết từ phía phụ huynh… . Nhưng đó chỉ là những nỗi buồn thoáng qua bởi quanh chúng ta có rất nhiều sự tin yêu, kính trọng của các thế hệ học trò. Ta có thể bắt gặp học trò của ta khắp nơi, với những ánh mắt sáng lấp lánh, những nụ cười tươi và những vòng tay lễ phép cúi xuống: “Em chào Thầy ạ!”đồng nghiệp của tôi thường hay nói vui là “ôi không khéo sẽ hư cái cổ mất”. Ta lại có cảm giác tự hào, hạnh phúc vì thấy mình vẫn còn quan trọng trong cuộc sống của trẻ. Ta lại thấy yêu thêm nghề dạy học ta đã chọn. Bạn có nghĩ như thế không?
Các bạn đồng nghiệp của tôi có biết rằng ở một ngôi trường học tạm bị bao quanh bởi một ngôi chợ lầy lụa sình lầy nước cá nước tôm còn đọng lại sau phiên họp chợ thì trong góc nhỏ vừa là căn tin vừa là nơi mà có một người Thầy hiệu trưởng âm thầm cùng một số đồng nghiệp của mình lên từng thực đơn nấu từng nồi cơm kho từng ơ cá …để làm từ thiện mang đến tận tay cho anh thợ xây cho chị phụ hồ hay những người không được may mắn trong bệnh viện…nguồn từ thiện từ chị bán cá anh bán thịt cô bán rau của gần như tất cả của các anh chị tiểu thương của chợ của những người mà ngay từ đầu về dạy tạm ở đó tối cứ nghỉ” ôi đúng là người sống ở chợ” nhưng sau bao ngày do sự lan tỏa của nghiệp giáo,của một môi trường thật sư phạm mà người Thầy hiệu trưởng của tôi mang lại mà nó trở nên thân thiện và đồng cảm biết bao qua những lời nói chân tình :”Thầy ơi tui còn bó rau nè…..thịt còn tươi đó kho đi thầy…thôi tui lấy tí tiền này cho thầy đừng ngại…..” .Đó là người thầy hôm nay,đó là hình ảnh mà không thể quên,đó là bài học đời thường cho học sinh .Tôi đã nghỉ thế.